đi hết rồi, tôi ở lại giữ công trình thôi.(Ông Tư để hộp canh xuống sàn, quay đầu định đi lấy áo mặc vào.) Loan (suy nghĩ “nhìn tướng chú Tư cũng được nhĩ, hơi gầy nhưng mà rắn chắc, hôm nay lại không có ai dễ cho mình nữa rồi”): Vậy sao chú, chắc chú buồn chán lắm nhĩ? (Loan ngồi bệt xuống sàn, vén chân váy cao hơn khỏi đầu gối) Ông Tư: Buồn chán gì cô ơi! Già rồi, thôi cố gắng cho bọn trẻ đi chơi. (Ông Tư ngồi xếp bằng trên chiếc nệm cũ rách, trầm ngâm, lén lút đưa mắt nhìn Loan) Loan: Vậy hả