xuống dưới đất. Em oà khóa, người run như cầy sấy, kéo cái chăn mỏng lên che người, rồi lại khóc. Tôi dường như bất ngờ quá, ngơ ngác không hiểu. Kịch bản mình xây nó có đoạn này đâu, đến nước này rồi mà còn bị đạp. Không thể hiểu nổi. Nhưng với tâm lý của em như thế, tôi không thể trơ mắt được, chạy ngay lên phía em, nhẹ nhàng ôm em. Không sao đâu em, là anh đây. Em cứ thút thít trong vòng tay tôi hồi lâu, rồi lại chìm vào giấc ngủ. Khi tiếng khóc dần im lặng cũng là lúc em chìm sâu hơn, tôi